BỆNH AN TOÀN

Mở đầu Blog-01.png
 
 

Năm ngoái, cứ đến lúc đi ăn là Bùi và Mợ lại nhìn nhau hồi lâu, chống tay lên cằm ngẫm nghĩ chút đỉnh, cau mày xa xăm rồi chốt một câu chắc nịch : " Ra quán cũ này ăn đi!". Đoạn Bùi vui vẻ dắt xe máy chạy đến quán cũ mặc cho đồ ăn ăn hoài nhàm lắm rồi. Đằng sau xe là khuôn mặt đầy vẻ buồn rầu và bức xúc của Mợ.

 

Bùi đã từng như vậy đó!

 

DSCF4552.jpg

 

Mỗi ngày với Bùi đều bắt đầu vào lúc 9h sáng và kết thúc vào 9h tối.

Nghe một list nhạc không lời thuộc lòng giai điệu đến nhịp phách, kể cả những tiếng nhỏ của nhạc cụ đệm kèm.Uống cà phê tại nơi đã quen mặt thuộc tên, đến nơi các bạn nhân viên đáng yêu tự order mang cà phê tới.Đi những cung đường trải dài bất tận đến mức thuộc cả tên biển quảng cáo, tên cửa tiệm, chỗ ổ gà, ổ voi,... Bùi không có thói quen đi du lịch và cũng chẳng ham du lịch. Bùi sợ những nơi xa xôi, Bùi thích ở nhà, uống cà phê, làm việc và nghe nhạc hơn.

Cuộc sống đời thường của Bùi nó đơn giản chỉ là 24 giờ ăn, uống, ngủ, nghỉ, làm việc. Lặp lại 365 ngày nhưng tuyệt nhiên tôi không cảm thấy buồn hay nhàm chán. Chắc chỉ trừ lúc shooting ra thì Bùi mới biến hóa tắc kè hoa còn đâu Bùi thấy sống như vậy cũng đủ vui rồi.

 

Bùi đã từng như vậy đó!

 

Bùi gọi đó là Bệnh an toàn.

Ở Bùi bệnh này nặng đến mức Bùi thoải mái về việc đó. Mợ nhắc Bùi nhiều về điều này, rằng :"Anh sống hoài vậy không chán à? Em chán lắm rồi? Em muốn ăn ở chỗ mới, em muốn chơi ở nơi mới, em muốn đi du lịch,..." Bùi cười trừ.

Sự an toàn với Bùi thật dễ chịu.

 

 

 
DSCF4128.jpg

Bùi nghĩ nhiều người trong chúng ta cũng giống Bùi, đều yêu thích sự an toàn và mong muốn có được sự an toàn.

Có chị nọ sáng mua nắm xôi bánh khúc mà chẳng may thiếu mất của chị túi vừng hằng ngày là y rằng năng suất lao động của chị sẽ giảm đôi chút vì sáng ăn không đủ chất.

Có anh nọ chở bạn gái dạo phố Hà Nội trên con xe tay ga, gió mùa man mát thoảng vô mặt, tay ôm eo, cằm kề vai, má kề má, cười nói rôm rả. Chiếc xe bon bon trên con đường Phan Đình Phùng xanh rợp bóng thì đột nhiên "BỤP". Cái lốp xe đâm đinh. Y rằng anh sẽ dắt xe với khuôn mặt đầy bực dọc, không quên kèm theo vài câu :" !@#!@#!@%!@#!@#". Chị thì đứng xa chừng 10m, bộ lững thững theo, khuôn mặt ngoảnh đi như chưa từng quen,...

Hay có bác nọ tháng này tổng kết lương thấy mất đi 200k trừ lương do đến muộn là y rằng tối về nhà vợ chưa nấu cơm thì kiểu gì cũng có chuyện.

 

...

 

Bùi thấy Bùi sống an toàn quá, cái gì không theo thói quen mọi khi là mình sẽ xù lông, sửng cồ, cục súc thay vì vui vẻ đón nhận và bình tĩnh giải quyết. Hay việc Bùi an toàn ở cách nghĩ lặp đi lặp lại, lười thay đổi, lười khám phá, lâu ngày thành ra trây ỳ, thói quen, thụt lùi,… không tốt cho cuộc sống thường nhật. ( trừ lúc làm việc ra nhé ! ). Thế là Bùi nghĩ :” Mình định an toàn đến bao giờ nữa đây?”

Đoạn nói xong đầu năm 2018 Bùi sắn tay lên hành động luôn.

 

...

 

Bữa đó Bùi du lịch Sapa. Sapa mùa xuân năm nay nắng to và nóng chứ không lạnh và có tuyết như mọi khi. Bùi không ở thị trấn mà thử mình xuống bản Tả Van du lịch. Mục đích là thử thách cái mới hơn, hai là rời xa thị trấn ồn ào khói bụi.

Tả Van đẹp.

 
 

Tả Van đẹp một cách hoang sơ lạ lẫm ở những cung đèo gập gềnh xuống dốc, những căn nhà trên đồi rợp bóng cây, ở cái lạnh đêm xuống và con người dân tộc Tây Bắc. Bùi bị ấn tượng về Tả Van. Nhưng kỉ niệm mà Bùi nhớ nhất chắc là lần vượt qua sự an toàn của bản thân để di chuyển xuống bản vào lúc 7h tối.

Lúc này trời tối đen như mực. Không đèn điện, không bóng người xe máy đi theo, không bản đồ. Chỉ một người một xe máy và balo, chạy lẹ trên con đường quanh co nguy hiểm với những đoạn đường đang thi công, đoạn đường nước suối chảy róc rách gập gềnh, đoạn đường đất sỏi trơn trượt mà cảm giác rằng bánh xe chỉ cần lăn nhầm vài cm là ăn đủ luôn. Bên cạnh là bờ vực không lan can.

Với những tay phượt chuyên nghiệp thì điều này chả có gì khó khăn, nhưng với Bùi, một tay nhiếp ảnh gia trong nhà lười vận động du lịch thì điều đó là nằm ngoài sự tưởng tượng và khả năng. Tất nhiên Bùi đã vươtj qua điều đó, Bùi vươtj qua sự an toàn của ban thân và sức chây ỳ cũng như suy nghĩ : "Thôi ở trên thị trấn luôn, muộn rồi về bản làm gì?”.

Ánh đèn xe máy soi leo lắt trên bờ vực dài xuống bản. Con người vượt qua sự sợ hãi và bản lĩnh đối mặt một bên sự sống và cái chết. Chỉ trải nghiệm đó thôi đã cho Bùi thấy yêu cuộc sống hơn đến nhường nào.

 

 

DSCF4258.jpg

Trong công việc, Bùi luôn cố thoát ra khỏi sự an toàn của bản thân.

“Người làm nghệ thuật chắc sợ nhất là việc trở thành cái bóng của chính mình”. Nhớ điều đó nên Bùi luôn thay đổi, tắc kè trong mỗi project, mỗi shoot hình.

Không ngừng cải tiến kể cả khi sản phẩm đã tốt. Bùi nghĩ rằng đó là điều cần thiết để nuôi dưỡng nguồn cảm hứng sáng tạo không ngừng và giữ được sản phẩm của mình luôn thú vị trong mắt mọi người.

 

...

 

DSCF4619.JPG

 

Hà Nội là quê hương thứ 2 của Bùi.

Hà Nội là quãng kỉ niệm tuyệt đẹp của anh sinh viên Kiến Trúc tay giấy tay bút.

Hà Nội cho Bùi tình yêu. Hà Nội cho Bùi bạn bè. Hà Nội cho Bùi những tháng ngày rong ruổi với đam mê ca hát và nhảy nhót, những ngày tháng tham gia các cuộc thi, các đoàn đội,… Hà Nội cho Bùi những sự bất ổn và kém an toàn của những người tỉnh lẻ lên đây học tập và làm việc.

 

 
664544_425391040862158_1901517398_o.jpg
 

 

Hà Nội cho Bùi công việc thú vị, phát triển nghề nghiệp và sự an toàn trong công việc hiện tại.

Bùi có nhiều khách hàng thú vị ở Hà Nội lắm. Nhiều khi nghĩ rằng : "mình cần gì phải đi đâu nữa nhỉ?". Tuần shoot 4 buổi, cuối tuần cà phê dạo phố, đời như này thú vị biết bao!

Hà Nội đẹp thật mà trớ trêu thế nào đến những ngày cuối cùng ở Hà Nội Bùi mới để ý những góc phố, những cửa tiệm, những con người, những con đường... đẹp tuyệt vời của Hà Nội. 

Khi viết những dòng trong Blog này, Bùi đang ở một thành phố khác ; đang nghe ca khúc :” Nhìn những mùa thu đi” – Tùng Dương mà nhớ về những kỉ niệm đẹp với Hà Nội. Bùi đã chuyển vào sống và định cư ở TP Hồ Chí Minh. Từ đây trở đi, Sài Gòn sẽ là một thành phố mới. Sẽ lại khiến mình khám phá thêm một lần nữa mà biết đâu Sài Gòn có lẽ sẽ trở thành quê hương thứ 3 chăng?

Suy cho cùng, tuổi trẻ mà, không dấn thân, không khám phá thì biết bao giờ mới nhận ra mình hay đến đâu. Sự an toàn sẽ không cho con người những thành công đột biến. Đôi khi, thoát ra sự an toàn sẽ đưa đến một kết quả hoàn toàn mới thú vị, một cánh cửa mới để phát triển bản thân và đưa mình đến một vị trí vượt ngoài sức tưởng tượng.

 

...

 

Vượt qua sự an toàn có thể chỉ đơn giản hôm nay ăn ở một quán ăn mới, uống một cốc cà phê mới, gặp một người bạn mới, đọc một cuốn sách mới…. Hay đôi khi nó đơn giản hơn như việc book vé xem phim ở một rạp mới, chọn một hàng ghế mới như Bùi. Vượt qua những thói quen thông thường hàng ngày để mỗi ngày đều tươi mới. 

 

Biết đâu chăng cuộc sống sẽ đưa ta đến một cơ hội hoàn toàn khác để thay đổi tương lai sau này?

 

 

 

 

Với Bùi, năm 2018 sẽ là năm VƯỢT QUA SỰ AN TOÀN.

Còn bạn thì sao??

 

 

Life styleduc buiComment