Mấy câu dông dài...
Đột nhiên tuần này tôi thấy mình không có tâm trạng viết lách lắm, có những thời điểm đột nhiên tôi hay tụt cảm xúc không phanh, ngồi 1 chỗ, chống tay vào cằm, tay ngước màn hình lướt lên lướt xuống rồi lại tắt đi. Chắc hẳn cũng không có ít người đã từng trong hoàn cảnh như tôi.
Mặc dù rõ ràng tôi có mục đích sống và mục tiêu đầu đủ, tuy nhiên có lúc lại thấy chán chán, nghĩ vẩn vơ, chỉ muốn lười một ngày cho thật đã. Nhưng lười 1 ngày xong thì công việc lại ngập đầu. Vậy giờ tôi mới hiểu tại sao ngta thích đi du lịch đến thế, đi để xả stress, đi để nạp lại năng lượng, đi để tái cấu tạo lại cảm hứng,… nói chung là tôi đang muốn đi đâu đó xa xa ngắm nghía mất dạng một thời gian.
Lại một ngày cuối năm…
Cứ đến cuối năm, người ta lại thích dông dài về những câu chuyện đã, đang, sẽ,… đã, đang, sẽ,…tôi cũng thích thế, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi cũng vừa lên kế hoạch cho tôi và Deto mấy điều cần làm cho năm 2018. Tuy nhiên viết hoài nghe hoài chắc cũng chán lắm nên tôi chả nói ở đây đâu. Cái này nên viết một mảnh giấy thật to, dán trước mặt màn hình máy tính, góc học tập, nhà vệ sinh để ngày nào cũng phải nhìn vào, suy ngẫm và hành động. Có như vậy năm sau nhìn lại xem mình đã làm được đến đâu thì hay hơn. Mà tôi nghĩ cũng nên có ban tư vấn, kiểm tra thẩm định cho bản thân, chứ làm một mình kiên trì ngày qua ngày thì quả thật phải có một ý chí và động lực rất lớn. May mắn cho tôi có Meo Thuỳ Dương.
Hôm nay mình tản mạn vui vui thôi chứ cuối năm ai người ta thích nghe mấy chuyện liên quan đến công việc, học tập kĩ thuật gì đâu. Tôi cũng nghỉ ngơi chứ không mọi người lại bảo tôi làm màu, tết rồi còn giả đò mấy câu chuyện kĩ thuật, ánh sáng làm quà lung tung. Tết như này là để chúng ta ngồi với nhau và chém gió thôi.
Xem nào, điều gì khiến tôi vui nhất trong năm 2017 à :
Chắc chắn là 2 cái workshop và talk show. Nói thật, tôi đã mơ rất lâu một ngày tôi có cho mình một workshop riêng. Thấy chúng bạn trong nghề ít nhiều cũng đã có nhưng thành công cho riêng mình làm tôi không khỏi sốt ruột. 3 năm trước, cái ngày đầu tiên tham dự workshop về Food Photography của một người bạn ở Việt Nam đã thay đổi nhận thức của tôi về Food và ảnh tĩnh vật. Đó là bước ngoặt cuộc đời tôi.
Mặc dù Food Photography thời điểm đó còn khá sơ khai nhưng ít nhất nó đã truyền lửa cho tôi, cho tôi hiểu mình cần phải làm gì. Sau 2 năm đi đúng một con đường về Food cuối cùng tôi và Deto cũng đã có được cái mình mong muốn, đền đáp xứng đáng cho những ngày chúng tôi lăn xả.
Ngày bé từ lớp 6 đến Đại học năm 4 tôi luôn là thích đứng trên sân khấu, thích pha trò, thích được chú ý. Tôi vẫn nhớ cái kỉ niệm năm lớp 11, ngày đó mới xem tiết mục beatbox đầu tiên của Minh Kiên trên sóng VTV, tôi mò mẫm làm thử mấy beat, xong được thể có tiết mục văn nghệ thứ 2 đầu tuần, tôi lên beat một tràng. Mặc dù nó chả ra ngô ra khoai gì cả nhưng tôi vẫn luôn thích mọi người chú ý như vậy. Giờ thì tôi không dám như vậy nữa rồi. Tham gia đội văn nghệ từ nhỏ với vai trò đơn ca khiến tôi không cảm thấy run và sợ đám đông nhìn ngó. Nhưng với vai trò diễn giả chia sẻ kinh nghiệm và tư duy làm việc lại khiến tôi lúng túng, đôi lúc hơi run và vấp váp.
Tôi nhận thấy rằng, nếu cuộc sống có mục tiêu và mục đích rõ ràng, kèm theo sự kiên trì bền bỉ thì sớm muộn gì chúng ta cũng có được điều chúng ta muốn. Nhưng câu chuyện ở đây phải luôn là sự kiên trì và tính kỉ luật. Tôi có đọc một câu rất hay của một ông anh nhiếp ảnh là : "Cái giá của kĩ luật luôn rẻ hơn cái giá của sự hối hận”.
Nhiều khi tôi thấy mình may mắn!
Tôi cũng là người ngụp lặn kha khá trong nghành nhiếp ảnh. 3 năm đi tìm đường cứu nước, tìm lí tưởng nhiếp ảnh cho bản thân. Tôi chụp ảnh cũng nhiều. Năm thứ 2 đại học tôi bắt đầu mê nhiếp ảnh, đầu năm thứ 3 sắm con máy ảnh đầu tiên và làm nhiếp ảnh. Tôi chụp đủ các thể loại trên đời này để kiếm ra tiền. Mẫu, shop thời trang, sự kiện, indoor, quay phim, dựng phim,… tận dụng mọi thứ từ chiếc máy ảnh để kiếm đồng ra đồng vào phục vụ cuộc sống đại học. Lâu lâu có tí tiền mua ít quần áo, sắm ít phụ kiên.
Nhưng thời điểm đó tôi chụp không có mục đích, chỉ đơn thuần kiếm tiền mà thôi. Đã có lúc tôi dừng sự nghiệp nhiếp ảnh và tập trung cho đồ án Kiến Trúc. Và cũng có lúc tôi bỏ đồ án kiến trúc để đi làm nhiếp ảnh. May mắn đầu tiên của tôi chắc chắn là Nhiếp Ảnh.
Tôi cũng có mở một cái studio nho nhỏ trong quá khứ. Studio nằm ở phố Tân Ấp, tập vào nhiếp ảnh thời trang và cho thuê địa điểm chụp hình. May mắn thế nào tôi lại bị cướp trắng cái studio và công sức xây dựng nó, để nó lại khiến tôi từ bỏ chụp ảnh thời trang và chuyển sang nhiếp ảnh tĩnh vật. Khám phá chính xác thế mạnh của mình là gì.
May mắn nữa thế nào người yêu mình lại cũng làm nhiếp ảnh ẩm thực với mình. Chuẩn Mô-tuýp nước ngoài, cặp đôi Food Photographer - Food Stylist, người làm người chụp, kẻ tung người hứng, nhịp nhàng, 2 cái não cùng nghĩ thì phải hiệu quả hơn chứ. Nhưng đó cũng phải là một khoảng thời gian dài, đấu tranh, tranh luận rất nhiều để cả hai có thể đi cùng nhau trên một con đường ẩm thực.
Nói chung nhìn lại tôi cũng thấy mình có xíu may mắn. Tuy nhiên, một số may mắn lại do mình tạo ra. Cái này là kết quả của cái kia.
Điều gì khiến tôi chưa hài lòng ở năm 2017 :
Tôi vẫn luôn không hài lòng ở bản thân 2 điểm và nhận thấy mình cần phải cải tạo 2 điểm này ở năm 2018. Mấy điều này ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi khá nhiều.
Tôi không có nhiều bạn. Đó là sự thật. Những người bạn mà chúng tôi có thể ngồi hàng giờ với nhau, tán gẫu, lải nhải mấy câu chuyện bông đùa, những cái niềm vui nối buồn trong cuộc sống, cho nhau mấy lời khuyên chân thành. Thực sự nhiều lúc cuối tuần đi ăn, nhấc điện thoại lên lướt một lèo dài tìm hoài không thấy một vài cái tên mới mẻ trong cuộc hẹn. Tôi muốn có thêm nhiều người bạn chân thành.
Tôi nghĩ mình phải tập quyết đoán hơn nữa. Đưa ra câu trả lời nhanh hơn trong một vài giây và không lưỡng lự hay đắn đo về lựa chọn đó. Nói thế nào nhỉ? Sự lưỡng lự đã lấy đi của tôi tương đối nhiều thứ hay ho mà đáng lẽ ra nếu quyết đoán hơn tôi có thể làm tốt hơn. Tôi suy nghĩ nhiều, đứng trước một vấn đề tôi thường lật đi lật lại, xoay ngang xoay dọc nó để tìm ra câu trả lời khác nhau, so sánh kết quả với nhau. Tôi hay nghĩ “ Nếu mình thử phương án này nhỡ đâu nó tốt hơn thì sao nhỉ?”. Vậy là tôi lại lưỡng lự so đo. Mất rất nhiều thời gian. Đây chắc chắn là điều cần phải sữa chữa gấp!
2017 cho tôi thêm một vài bước tiến vượt bậc hơn trong ngành ẩm thực, nhiều người biết đến hơn, nhiều người quan tâm hơn, nhiều bài học để đời hơn. Rồi sẽ chẳng còn năm 2017 nào nữa mà nó lại sang 2018. Gục đầu xuống ngẩng đầu lên xíu xiu đã hết sạch một năm nhanh vèo vèo. Tản mạn vài câu trước thềm năm Dương mới để sáng mùng 1, mùng 2 có tý động lực bước dài hơn trong năm mới và để sống không ngoảnh lại, không hối tiếc một giây nào nữa!.
Cuối cùng thì trích lời Sếp'ss Monkey Minh ( có chỉnh sửa đôi chút ) :
"Try hard until I don't have to introduce myself."