Đàn ông và Mưa ( viết cho ngày bão Usagi )
Cơn mưa dài và nặng hạt từ đầu sáng tới giờ đôi phần khiến người nhìn mệt mỏi, người ở khó chịu bồi hồi. Bão đang về. Bầu trời xám xịt và mờ mịt đến buồn bã. Còn niềm vui nào tốt hơn khi trốn trong một góc nhỏ cà phê và nghe chút nhạc có giai điệu chậm, acoustic cũng được và để cái mùi cà phê nó chạy thẳng vào mũi, hít lấy hít để cái khí ấm đấy.
Quả đúng là một cái thú!
Tôi thấy đàn ông với mưa thì thường không ăn nhập với nhau lắm. Vốn dĩ tạo hoá mang cho đàn ông cái vẻ khô khan cằn cỗi và có phần hơi cục súc. Cứ nhìn da mặt đàn ông so với phụ nữ rồi biết. Có được mấy ông chăm sóc làn da sạch bóng và láng mịn ẩm ẩm như chị em đâu. Chắc bởi vậy nên các hãng mỹ phẩm gần đây mới cho ra mắt các dòng sản phẩm dưỡng ẩm da dành riêng cho cánh đàn ông. Phải chăng là để cho cuộc sống đỡ bớt đi phần khô khan và cứng nhắc….
Đàn ông và mưa không phải là không có nhưng thường mang cái cảm giác đượm buồn và đôi phần cô đơn thống khổ. Khi đó, tôi thường hình dung một tay đàn ông đeo kính đồi mồi, râu ria hơi rậm, đóng bộ sơ mi và quần âu, trên tay điếu thuốc, tay kia cầm ô bước dài trên cái vỉa hè đầy lá rụng ẩm ướt. Buồn không? Buồn chứ! Đàn ông mang nỗi buồn thì thường đẹp một cách cao thượng và trầm mặc. Nó gần giống với hình ảnh Hà Nội phố cũ với rêu phong xanh và tường cũ vàng man mác trong cơn mưa tháng 10 rào rạc. Đàn ông buồn thường ít chia sẻ, họ thích âm ỉ gặm cái nỗi buồn đó một mình và thích làm bạn với điếu thuốc, cốc cà phê, vài ngụm vang,…
Trầm mặc!
Tôi đặc biệt thích mưa!
Tôi lại càng thích cảm giác cầm ô một mình dạo giữa phố… nhưng tuyệt nhiên phải là đi bộ chứ không phải dưỡn dẹo trên chiếc xe máy phi nhanh trên đường để kịp về bữa tối nóng hổi đang chờ ở nhà. Tôi thích cảm giác chậm rãi đó mà ngẫm nghĩ. Thói đời cứ ngồi văn phòng thì không bao giờ nghĩ được gì ngoài những lúc di chuyển.
Không phải cứ buồn là tôi thích đi bộ dưới mưa. Nó là một niềm đam mê khó bỏ xây dựng từ thời sinh viên. Đi bộ đến đón “nàng” ; băng qua dãy phố dài cầm theo chiếc ô lớn, khuôn mặt hớt hải, háo hức và hạnh phúc ; khéo léo tránh mấy vũng nước to và cơn gió mạnh làm hỏng bộ tóc đẹp trai mới làm. Trường tôi và nhà nàng cách nhau một dãy phố dài kèm theo vỉa hè rất đẹp, băng qua những hàng cây cổ thụ lớn và cũ. Sẽ thấy vài nhành cây vương vãi, đôi khi là cả *** chó để đến nhà nàng.
…
Mưa đang ngày một to dần, gió lớn và có cả sấm.
Từ góc nhìn của tôi là một cậu bạn ngồi một mình trên chiếc bàn gần cửa kính.
Đàn ông cứ ngồi một mình với mưa, bên cạnh là cốc cà phê và nhìn ra cửa kính thì 10 ông thì chắc 8 ông đang thất tình hoặc nhớ người yêu, hoặc mang nỗi buồn phảng phất trong câu chuyện tình cảm. Ấy có phải chăng mà nam ca sĩ Tấn Minh đã cất tiếng hát xao xuyến và nhẹ nhàng cái tình cảm man mác đó trong ca khúc : “ Những cơn mưa tháng 10”. “Sau những tán lá sâu, sau bước ai vừa thả bộ qua phố,…”. Phải chăng là đang ngóng đợi người nào đó sẽ đi qua con phố quen….
Tôi thấy rằng đàn ông buồn trong chuyện tình cảm thì thường là loại đàn ông tốt. Mà đàn ông tốt lại hay buồn về chuyện tình cảm.
Có chăng vẫn là câu chuyện yêu nhau nhưng không đến được với nhau. Đàn ông tốt quá, không lăng nhăng rượu chè, không cờ bạc gái gú, thờ vợ không thờ bạn thì hay bị coi là nhàm chán. Mà đàn ông nhàm chán thì chán lắm thật sự! Và vì ít giao du nên tâm hồn khô cằn, vốn xã hội ít ỏi, đôi ba chuyện tầm phào xào đi xào lại trên mạng xã hội sẽ không giữ nổi người phụ nữ theo thời gian. Bản thân tôi lấy lắm lúc mình nhàm chán bỏ mẹ ra. Có phải thế chăng mà thích đi bộ dưới mưa để tâm hồn thêm phần ướt át và sâu lắng.
Đàn ông thích che chở cho phụ nữ.
Tổ tiên ta từ ngàn xưa đã đặt đàn ông trong trạng thái “Săn Bắt”. Họ tập trung và tìm kiếm giải pháp săn mồi, gồng mình lao vào nơi nguy hiểm để kiếm bắt lương thực đem về cho người phụ nữ. Và khi nhìn thấy người phụ nữ thực sự vui mừng, người đàn ông biết họ đã dành được thắng lợi và sự công nhận.
Mà bởi vì thế đàn ông vẫn hay thích được người phụ nữ mình yêu ca tụng và tôn trọng. Hay nói một điều ngược lại, đàn ông luôn thích kiếm tìm sự yếu đuối ở đối phương mà che chở.
Đó là bản chất của người đàn ông. Đôi khi đó chỉ đơn giản là những cử chỉ nhẹ nhàng như book vé máy bay, sửa soạn công việc, dọn dẹp ngăn nắp nhà cửa,… hay lớn lao hơn là “săn bắt”, lao động để kiếm lấy những món quà nhỏ trong những dịp đặc biệt.
Cũng có thể đôi khi là một bữa trưa nóng hổi từ một anh chàng rảnh rỗi đem đến cho một cô gái trong giờ nghỉ trưa làm việc, ngoài trời đang đổ mưa và cô gái thì đã quá nhiều ngày ăn mỳ lười biếng. Cũng có đôi khi là sự che chở thực sự theo nghĩa đen. Sau chiếc xe máy chạy qua những con đường mưa rào mịt mù, cô gái ôm lấy người đàn ông thật chặt và chiếc xe băng nhanh qua cơn mưa rào và những vũng nước ổ gà,… Mưa lạnh và rát mặt nhưng người đàn ông chỉ cười mà thôi…
Nhưng sẽ ra sao nếu người phụ nữ mạnh mẽ và có thể làm được mọi chuyện thay cho người đàn ông?
Tôi cũng đã từng bị bế tắc trong hoàn cảnh đó.
Những câu chuyện tầm phào, những cử chỉ giúp đỡ nhỏ nhặt, những sự tinh tế giản đơn nó chỉ có tác dụng ngắn ngủi trong khoảng thời gian mới yêu. Và tuyệt nhiên sau 2 3 năm thì nó :”xưa như trái đất vẫn cứ tròn và mặt trời thì vẫn mọc ở đằng đông!”.
Nó không còn mới! Không làm người ta thổn thức! Không còn những cái vui thật vui mà thay vào đó là sự vật vờ của cảm xúc. Có phải chăng khi quá quen với nhau người ta sẽ không còn nhận ra sự thay đổi từ nhau và các đôi chia tay nhau chừng một thời gian thì thường quay lại với nhau vì thấy đối phương “mới quá”.
Có thời gian tôi thấy mình cố gắng là không đủ và tôi né tránh những sự tranh cãi không hồi kết mong giảm bớt cái kết cục mà tôi đã biết từ trước về đỉnh cao của sự nhàm chán. Người phụ nữ mạnh mẽ hay để lại cho cảm xúc của người yêu quá lâu một sự bất lực nhất định, dần dà là đến nhàm chán. Tôi loay hoay không biết phải làm điều gì cho người phụ nữ của mình! Và lúc đó có một ý nghĩ khẽ loé lên trong đầu tôi :” hay mình không đủ tốt, hay mình chưa đủ mạnh mẽ để che chở người yêu mình, hay mình…” Và rồi đó là lúc cơn mưa chợt kéo đến và đàn ông sẽ ôm chiếc ô của mình bì bõm lội qua.
Nỗi buồn kéo dài dằn vặt đến đỉnh điểm. Một là cố, hai là bỏ. Và đàn ông khi bỏ sẽ thường quay về với sự nghiệp với nội dung:” Mình phải ngon hơn để người khác quay lại”.
Đàn ông phát triển sự nghiệp khi thành công thì thường dễ dàng có được người phụ nữ. Cứ nhìn những đại gia xe hơi hay ông chủ bất động sản bây giờ mà xem, chắc hẳn sẽ có vài chân dài kèm bồ nhí cùng cô thư kí xinh đẹp trong phim bước ra… Ấy thế nhưng những cô gái gắn bó với đàn ông từ thủa bần hàn cơ cực start up, nềm mật nằm gai cùng, chia nhau những miếng thịt xiên 5000 đồng ngắn ngủi đề cùng làm và mơ về cuộc sống thành công hơn thì càng cần phải đối xử tốt hơn. Bởi đó là tri kỉ, là người thiêng liêng sẵn sàng sỉ vả ta lúc ta chót dại, sẵn sàng cằn nhằn ta và chỉ ta lúc ta ngu dốt nhất,…
Than ôi, nhưng cái ngược đời ở chỗ đàn ông thành công lại thường vẫn thích che chở giúp đỡ những người phụ nữ yếu đuối hơn.
Có phải vậy chăng mà hay bị người tình phụ bạc đến cô đơn mà cầm ô đi giữa phố mưa một mình….