Đếch quan tâm
Tôi đang ngồi ngay ngắn ở dưới góc bàn Nhật nhỏ và ngả lưng trên chiếc ghế gấp kiểu Nhật để viết Blog mà đáng lẽ ra theo cái KPI tự hứa đáng hổ thẹn của mình thì chừng 4 Blog / 1 tháng.
Tôi tự đưa ra cái KPI khốn nạn này nhằm tự đặt bản thân vào cái gọi là “Sự không nhàm chán và biến mất trên mạng xã hội”. Để người ta thấy tôi vẫn còn giá trị lớn trong việc đưa ra những điều vẩn vơ. Thế rồi Lời hứa trở lại số 1, Lời hứa trở lại số 2, Số 3,… riết hoài tôi cũng chả thèm bận tâm đến cái lời hứa “Sâu thẳm trong trái tim mình nữa” mà chấp nhận rằng… tôi lười bỏ mẹ ra.
Tôi có liệt kê đến khoảng 10 – 15 cái chủ đề khác nhau cả cái gọi là Mục tiêu xây dựng Blog sao cho Sáng lạng và Thu hút. Nhưng sau cùng, việc quan tâm đến số lượng người đọc, số lượng follow, số lượng like, share,… của bài viết ngày một giảm dần khiến tôi chả còn chút hứng thú để viết tiếp. Hay gọi là tôi viết vì có like, không like thì không viết.
Tệ hại như một củ khoai vậy!
Rồi câu chuyện tiếp theo là biến hoá giọng văn sao cho dí dỏm hài hước, tôi dần biến mình trở thành bản sao trộn của nhiều người với nhau. Lúc “hành văn” thì cứ phải oằn mình suy nghĩ liệu rằng viết vậy đã hay chưa, oằn mình tìm kiếm những từ láy, tự vựng một cách nham nhở, chắp vá tưởng chừng có tổ chức nhưng lại lủng củng, khó hiểu. Nói chung chỉ vì việc quan tâm đến số lượng người đọc mà tôi đang không phải là chính mình. Hay đúng hơn, tôi đang chạy theo cái gọi là “ Viên cảnh thành công tưởng tượng ngỡ ngàng trong tương lai!”
Rồi đầu tôi lung tung như một mớ bòng bong hỗn độn, hỗn tạp của nhiều cái ước mơ, cái hạnh phúc, cái tương lai mà chưa chắc đã đến với tôi. Đó là tương lai của người khác.
Thằng bạn vừa mới mở quán Cà phê Specialty Coffee to đẹp dã man phong cách Pháp ở Hà Nội còn mình vẫn đang ngồi trong văn phòng, ườn dài trên sô-fa màu lòng tôm, tay chống cằm, tay duỗi thẳng bấm bấm, lướt lướt, xem xem, soi soi cái quán cà phê đó và nghĩ : “Sao mình cũng cố mà đếch phải là mình được nhỉ…”
Ông anh vừa ra Vlog mới đều đặn hàng tuần, vừa làm xong dự án cá nhân mà không hiểu đâu ra ở Hội An với cái Villas nghỉ dưỡng cũng màu lòng tôm và dàn hoa giấy thơ mộng mê li trong khi mình vẫn đang ngồi giữa cái màn hình Lap top, bấm bấm đôi chữ và buồn bã : “Sao mình cũng cố gắng mà mình không có cái villas nào nhỉ…”.
Ku em mới quen cao to 1.83 đẹp trai, hóm hỉnh, hài hước, sành điệu, thời trang, tự tin tương lai sáng lạng. Nhỏ tuổi hơn mình mà người ta vừa hoàn thành chuyến du lịch Triều Tiên cùng với tấm hộ chiếu chắc nửa cái trái đất rồi mà mình vẫn giữ trinh tiết cho cái hộ chiếu xanh lè mà không đưa cho ai “Đóng”. Cái Visa xin đi Đài mà lần này qua lần khác cứ chần chữ với suy nghĩ :” Đi hay nghi? Đi thì có được gì không? Đi thì tốn bao nhiêu tiền? Tiền đó đầu tư có ok không…?”
Thằng em mới vào nghề chắc được 1 năm ( sau tôi 03 năm ) mà đã ôm khá nhiều dự án cho các nhà hàng lớn hạng sang. Portfolio lên ầm ầm và cái phần sân si trong người bỗng rung lên chạnh lòng đôi chút và tự hỏi :” Mình đang làm cái quái gì vậy Đức ơi???”
Vậy đấy!
Tôi mải suy nghĩ đến độ một ngày chỉ nguyên việc gửi 02 cái email và 02 cái showcase trên website cũng làm tôi thở lên thở xuống, mệt mỏi và hốc hác. Cảm giác như không còn sức sống và cái động lực làm bất cứ điều gì. Tôi mải mê đọc những câu chuyện đời và nghe hàng sáng những Clip Motivation Music trên Youtube đến mức thuộc làu từng câu từng chữ, gặp ai thì chắc chắn câu chuyện của tôi sẽ là giáo lí dạy đời người phải sống sao cho đúng mục đích, sống cho đúng mục tiêu.
Ôi thôi! nhìn lại cái cuộc sống của mình bây giờ nó có đang quá đỗi buồn chán và như củ khoai trôi sông hay không?
_
Rồi càng suy nghĩ trong cái mớ bòng bong, luẩn quẩn, ngu ngốc không lối thoát đó, tôi lại càng muốn tìm gì đó để giải trí, để giải thoát bản thân và quên luôn mấy cái điều ngu xuẩn bên trên đi. Rồi tôi lại lao vào cầm điện thoại và lướt facebook. Lại ông bạn nữa sắp mở nhà hàng. Lên instagram, cô chị vừa du lịch Hàn Quốc. Đọc tin trên Kênh “Đức Phúc sắp xe 4 tỉ đồng”…. Và rồi tôi quay lại đúng cái vạch xuất phát của sự quẩn quanh tự ti và lo lắng. Rồi lại facebook, rồi lại instagram,….
Khốn nạn!
Tôi đang như một mỡ bòng bong hỗn độn như vậy đấy!
Thật sự mệt mỏi. …
Không biết trong thời kì số này, có ai cũng chung ý nghĩ như tôi.Có ai cũng đang bị những Mơ mộng về cuộc sống hạnh phúc, mơ mộng về cuộc đời tốt hơn, viễn cảnh về cô vợ xinh đẹp, sexy nóng bỏng hơn, viễn cảnh về con xe oách hơn, viễn cảnh về ngôi nhà villas trên đảo hay đơn giản một cái văn phòng to chà bá nằm trên mặt bằng của Landmark 81 đang chi phối từng ngày, từng giờ, từng giây…. giống như tôi hay không?
Và tôi cứ níu lấy nó, tôi dán mục tiêu đó lên góc học tập hằng ngày, tôi noted lên macbook từng mục một, tôi khao khát từng giờ. Tôi chìm vào nó. Tôi cố gắng để người ta thấy tôi không vô dụng thất bại. Tôi cố gắng nhằm có được cuộc sống giống như người khác. Thành công, tiền tài, danh vọng,…
Có ai giống tôi hay không?
Mệt thật nhỉ?
Mỗi ngày một mong ước càng tăng lên, rồi lại càng lướt mạng xã hội, càng lướt facebook, nỗi tăng đó lại càng tăng lên nữa thành nỗi dày vò bản thân khủng khiếp, nhấn mạnh cái sự ngu dốn, kém cỏi, nhỏ bé của bản thân lên … Rồi chán nản, rồi lười biếng, rồi lại chăm chỉ, rồi lại chán nản, rồi lại cầm facebook, instagram, lại tự hỏi : “Sao nay follower lại tụt xuống 02 người, sao nay Story ít người xem vậy? Sao ảnh này không có nhiều like? sao thằng này nó nhiều like thế,…” rồi lại tiếp tục mớ bòng bong….
Thế đấy!
Tôi buồn rầu khi nhớ về cái quảng thời gian tươi đẹp của mình khi mình vừa đỗ đại học, sung sướng nằm dài trên chiếc sô-fa màu xanh dương của căn nhà cũ ở Nam Định, giúp gia đình làm việc nhà và đôi khi căn nhằn về việc sao nhiều việc nhà thế hả mẹ. “Sao mẹ không bảo thằng Minh?”
Rồi tôi buồn rầu nhớ về bữa canh cua buổi trưa hè với mấy quả cà và đĩa rau bí xào gai gai trong miệng. Tôi buồn rầu nhớ những ngày 6h thức dậy cắp sách đến trường ăn bát mỳ tôm mẹ nấu kèm một quả trứng luộc nhỏ… hay chiều chiều ra sân đầu ngõ chơi với thằng Đức Lưu, thằng Zin,… rồi lỡ chăng đá một cú bóng vào cửa nhà ông hàng xóm là cả đám sẽ chạy nhanh đi kiếm chỗ trốn.
…
Đã bao giờ tôi thật sự thấy thanh thản khi làm một điều mà tôi thật sự thích, đã bao giờ tôi thấy vui vẻ mà không phải lo sợ dòm ngó và cười nhạo của người xung quanh?
Đã bao giờ tôi thật sự đắm chìm trong mục tiêu đích thực của đời mình, một viễn cảnh mà tôi thật sự muốn! Đó là tôi, là của tôi mà không lo lắng ngày hôm nay mình đủ KPI chưa? Tháng này mình đã kiếm đủ chưa, khách hàng này có thấy hài lòng không,…
Tôi đang thấy bỏ lỡ điều đó.
Có thể bạn thấy tôi đã thành công ở mức độ nào đó. Có thể bạn thấy tôi cũng giỏi mà, có thể bạn thấy tôi là một động lực mạnh cho bạn nhưng tôi ước gì tôi có thể động lực được cho chính tôi.
Đã bao giờ tôi bắt đầu một cái gì đó mới hơn nữa chưa hay sợ rằng mình làm không đủ tốt,… sợ mình sẽ thất bại và chả được cái gì cả. Khi gần đạt được mục tiêu, tôi lại đang mất dần mục tiêu lớn của đời mình.
Tôi cần một liều thuốc, đúng hơn là một sự thanh thản.
Tôi cần một điều khiến tôi thực sự quan tâm và quăng hết những điều mà tôi “ đếch cần quan tâm”.
Một ngày hôm trước, khi đang lướt facebook trong chuối nhàm chán vô cực của mình, tôi vô tình thấy anh La Dung chia sẻ bìa cuốn sách nghe cực dị, bất cần và có phần bát nháo. “Cái thể loại bìa gì mà cũng được xuất bản thế này?”
Tôi đặt hàng liền tay!
Và ôi thôi! Đây đúng là tôi! Đây đúng là chân kinh tôi đang tìm kiếm.
Tôi đọc như ngấu nghiến và cười như thằng điên. Bởi vì sao, tôi thấy mình trong đó.
Tôi thấy rằng, đã đến lúc mình đếch cần quan tâm đến những cái nhỏ nhặt, vụn vặt, bủn xỉn, sân si, đố kị, tầm thường nữa,…
Sao phải dành cả buổi sáng tươi đẹp cho một đứa em đã lỡ gian dối bạn. Đó là sự lựa chọn của nó và tự nó sẽ thấy hối tiếc về điều đó. Thay vào đó, tôi dành thời gian cho việc đọc một cuốn sách, xem một tập Friends không sub thú vị để cười và học thêm tiếng anh…. Sao phải buồn vì những điều quá đỗi bình thường như đồng xu luôn có 02 mặt, cung đường phải có hai phía,…
Sao phải dành cả ngày để than phiền về việc bạn đã bỏ mất cái hợp đồng béo bở chỉ vì khách hàng ép giá và đưa ra cái báo gía bất hợp lí còn bạn thì quá phân vân vào việc nên kiếm tiền hay “ kiếm cái logo”.
Sao phải buồn phiền vì ngoài kia có ông này, ông kia, bạn này, bạn kia đang giải cưú thế giới, đang có một chuyến du lịch xa xôi, đang trải nghiệm cuộc sống như môt ông hoàng bà chúa ở một resort khách sạn ngoài Phú Quốc,…
Tôi tự nhủ rằng đó chẳng phải cuộc sống của tôi.
Tôi cứ bị quan tâm đến hàng nghìn luồng thông tin to lớn trong cuộc sống ngoài kia để phân tâm mà quên cuộc sống của cuộc đời mình. Tôi đã thật sự dành ra 45p mỗi ngày cho việc học và trau dồi tiếng anh còn thiếu như tôi đã hứa thay vì dành 45p cuộc đời này cho việc đọc, like và share và thở dài về những điều nhan nhản ngoài kia hay chưa.
Tôi đã bao giờ tự giác gọi về cho gia đình bố mẹ tôi , em trai tôi để hỏi thăm và động viên hay chưa hay chỉ đơn giản là những lần buồn rầu và nói rằng:” Còn bận quá mẹ ạ! Dạo này con bận lắm! Con hứa sẽ về vào tháng 12,….”
Ví dụ như, một bên agency đã nợ tiền tôi gần một năm trời. Tôi cứ chờ! Chờ những cuộc điện thoại không có đầu dây trả lời, chờ những email phản hồi không hồi kết về việc thanh toán và chậm thanh toán, chờ những lời hứa ngày này qua ngày khác… đến cổ dài chắc chạm trần cao gần bằng cái toà nhà Landmark 81 tầng.
Tôi đã có lúc tặc lưỡi cho qua hay mất tiền này để mình học bài học, rằng thôi mình làm Portiolio không có làm tiền. Tôi tập trung vào những thứ tiền mới hơn, những hợp đồng mới hơn, những cái like, rồi lại share, rồi lại dè bỉu, rồi lại nghĩ rằng mình sẽ mất mối khách hàng này nếu cứ căng lên như vậy.
Và rồi tôi nghĩ đã đến luc “ Đếch cần quan tâm đến điêu đó!”. Tôi đếch cần quan tâm xem có cần mối quan hệ với những người không tôn trọng mình nữa hay không và làm căng đến cùng với “Đơn kiện dân sự “đã được Thuỳ Dương làm sẵn.
…
Thật sự là Đếch cần quan tâm! Thật sự là chẳng cần bận tâm đến những những suy nghĩ của tất cả mọi người. Chỉ có kẻ ngốc mới đi làm hài lòng tất cả mọi người. Sao không làm hài lòng cha mẹ già của ta, hài lòng em trai ta, công ty ta, chính ta… thay vì sợ sệt, buồn rầu, lo lắng vì sợ lỡ làm mất lòng một kẻ xa lạ đâu đó không quan tâm đến ta bằng cái túi của hắn.
Tôi bắt đầu nhận ra chân lí của sự Đếch quan tâm.
Trong cuốn sách về sự Đếch quan tâm này, có đề cập đến một việc mà chắc chắn tôi cần Remind vào đây để có thể đọc lại nó hằng ngày.
“Bạn càng cố gắng để cảm thấy ổn hơn, thì bạn lại càng ít thấy mãn nguyện hơn bởi vì việc theo đuổi một thứ gì đó chỉ càng nhân lên cảm giác rằng bạn thiếu nó ngay từ lúc đầu.”
Tôi cười cười.
Đã bao lần tôi nhận thấy KPI doanh số tháng này chưa đạt và phải loay hoay lục lại các khách hàng, các mối quan hệ, các đồng nghiệp, các deal cũ để làm việc mà tôi vẫn thường làm : “Cố gắng liên lạc lại để chào bán các dịch vụ tiếp theo.” Là để bởi vì tôi phải làm điều gì đó để lấp đầy cái cảm giác về tiền lương đang thấp đi và công ty đang khựng lại.
Nhưng cái nghịch lí buồn cười ở chỗ, những lúc tôi thảnh thơi nhất để viết Blog, không quan tâm đến tiền bạc, không quan tâm đến hợp đồng, không quan tâm đến khách hàng, chỉ có Blog, tôi và chia sẻ thì đột nhiên lại rất nhiều các deal, các hợp đồng ngon.
Và rồi tôi lại mải miết lao theo cái công việc kiếm tiền đằng đẵng đó để viện ra vô vàn, trăm ngàn lí do cho sự lười biếng và lười nhác viết Blog. Thế rồi lại bỏ bê luôn facebook, không còn chia sẻ, không còn “Show My Works”, không còn Blog,… Rồi lại ít hợp đồng dần, lại thiếu tiền, tôi lại lao vào công việc, lại bỏ bê blog,… rồi rảnh rỗi quá, lại viết blog,…. Cái vòng luẩn quẩn mà lẽ ra tôi nên nhận ra ngay từ lúc đầu mà lại quên đi do sự kêu gọi đầy hấp dẫn của đồng tiền.
…
Hay cả ngàn lí do cho việc bỏ bê chuyện tình cảm tình yêu do câu chuyện công việc. “Anh bận quá!”. Và rồi lại chia tay, chia tay tôi lại lao đi nứu giữ lại tình cảm, lại chạy theo tình yêu cũ, lại bỏ bê bản thân,… rồi đến lúc nhìn bản thân tàn như cục shit thì tôi mới nhận ra lí do vì sao người yêu mình đã chia tay. Đúng như các cụ ta đã có câu thâm sâu mà hiểm: ”Theo tình tình chạy, bỏ tình tình theo…“
Vậy đấy!
Nghịch lí của sự cố gắng lại chính là càng cố càng fail. Càng cố càng mệt. Cố mà trở thành người khác thì càng mãi không phải là người khác. Cố hạnh phúc thì mãi đi tìm hạnh phúc. Cố có tiền thì mãi thấy tiền thiếu. Cố ngon hơn thì mãi thấy mình ươn đi.
Tôi nhận ra rằng, mình không cần phải là một ông nào ngoài kia cố gắng cứu thế giới, bước đi trên mặt trăng hay cắm cờ xuống một đảo hoang nào đó. Mình cũng không cần phải phát minh ra một chiếc xe oto chạy bằng điện hay có cả một công ty chuyên nghiên cứu về du hành vũ trụ. Tôi chả cần phải là một cậu bạn mở quán cà phê to nhất Hà Nội, tôi cũng không cần phải là một cậu bạn đặt chân lên nửa cái địa cầu này… Tôi phải là tôi chứ không ai khác. Tôi phải làm điều tôi thích, điều tôi đáng sống và sống cuộc đời đáng sống của tôi.
Tôi tự hỏi những người thành công nhất trong một lĩnh vực nào đó trong cuộc sống này có chăng dành thời gian để nghĩ và viết stt đăng trên instagram, ngó xem xem mình có bao nhiêu like, ai comment, ai share….
Tôi tự hỏi những người âm thầm làm công việc hằng ngày như bác sĩ, lao công, … có chăng dành thời gian kể công bản thân mình hay story về một ca mổ nào đó đang diễn ra.
Tôi tự hỏi mình có cần phải ngồi hàng giờ để ngóng xem bài blog này có bao nhiêu share hay ai comment hay không. Tôi không cần thiết phải mong chờ sự hồi đáp đến như vậy nữa! Và cái mục đích ban đầu về sự giải trí khi viết blog lại trở nên biến tướng khi nhìn vào các con số và KIP.
…
Và tất nhiên, tôi phải bỏ qua hết hàng tá gạch thông tin về sự hạnh phúc, về sự thành công ngoài kia ra ngoài và viết nên chỉ một và một mục tiêu hạnh phúc của chính tôi mà thôi. Đếch quan tâm đến hàng ti tỉ thứ ngoài kia. Không còn những notification, không còn theo dõi xem crush ta có đang theo dõi ta nữa hay không, không còn Follower có tụt hay tăng, không còn làm đẹp feed bằng cách để ảnh đen ảnh trắng, không còn check facebook và đắm chìm mình trong hàng nghìn hàng vạn người thành công nữa... Không cố gồng mình trở thành ai nữa.
Như vậy là đã đủ rồi.
Đếch cần quan tâm nữa! Vậy thôi!
Một vài tự nhắn nhủ Remind bản thân vì tôi biết xung quanh tôi ở thế hệ số này đang có rất nhiều người hằng ngày đang cố gồng mình, oằn mình, … trở thành ai đó thay vì ngồi một góc cà phê ban sáng, nhâm nhi cốc Americano đá, nhìn ánh nắng đang khẽ khàng chiếu dài qua từng khung cửa, qua ô kính, qua tán cây xanh, chềnh ềnh ra trên mặt đường,… Khẽ hít một hơi dài mát lạnh cái mùi hương ấy, nhắm mắt lại, mở mắt ra rồi thả hồn mình vào từng con chữ của cuốn sách mới mua.
Hạnh phúc phải là như vậy chứ!
Cám ơn anh La Dung đã chia sẻ bìa cuốn sách tuyệt hay! Một vài lời cho bản thân trước khi bước sang chương tiếp theo của cuốn sách! Tôi sẽ viết ra đây vào những ngày sau để có thể đọc lại, xem lại ngay khi mình cần.